<經 id="n2010">TÍN TÂM MINH HỘI VĂN HÓA GIÁO DỤC LINH SƠN ĐÀI BẮC XUẤT BẢN TÍN TÂM MINH Chí đạo không khó Xin hãy chọn lựa Nhưng chớ yêu ghét Thấu suốt rõ ràng Hào ly có sai Trời đất cách biệt Muốn được hiện tiền Chớ giữ thuận nghịch Trái thuận tương tranh Đó là tâm bệnh. Không biết huyền chỉ Uổng công niệm tịnh Tròn đồng hư không Không thiếu không dư Khéo do lấy bỏ Sở dó bất như Chớ theo hữu duyên Chớ trụ không nhẫn Một loại yên lòng Tự nhiên mất hết Dứt động về chỉ Chỉ càng thêm động Kẹt vào lưỡng biên Nên biết một loại. Một loại không thông Hai nơi mất công Được hữu mất hữu Từ không bội không Đa ngôn đa lự Chuyển không tương ưng Dứt nói dứt nghó Chỗ nào cũng thông Quy căn được chỉ Tùy chiếu mất tông Chốc lát phản chiếu Thắng thua không trước Không trước chuyển biến Đều do vọng kiến Không cần cầu chân Chỉ cầu dứt kiến Không trụ nhị kiến Cẩn thận chớ tìm Vừa có đúng sai Rõ ràng mất tâm Hai do một hữu Một cũng chớ giữ Một tâm không sanh Vạn pháp không lỗi. Không lỗi không pháp Không sanh không tâm Hay tùy cảnh diệt Cảnh theo năng trầm Cảnh do năng cảnh Năng do cảnh năng Muốn biết hai đoạn Vốn là nhất không Nhất không đồng hai Bao hàm vạn tượng Không thấy tinh thô Nên có biến khắp Đại đạo thể rộng Không dễ không khó Nhỏ thấy hoài nghi Chuyển chậm chuyển nhanh Chấp nó sai hướng Tâm vào đường tà Thả nó tự nhiên Thể không đi ở Nhận tánh hợp đạo Ung dung dứt não Buộc niệm trái chân Hôn trầm không thích Không thích nhọc lòng Sao dùng thân sơ? Muốn đến Nhất thừa Chớ chế lục trần Lục trần không chê Đồng về Chánh giác. Trí giả không làm Người ngu tự buộc Pháp vô dị pháp Vọng tự đắm trước Đem tâm dụng tâm Há không lầm to Mê sanh tịch loạn Ngộ không tốt xấu Tất cả nhị biên Vọng tự châm chước Mộng huyễn không hoa Sao nhọc nắm bắt Được mất thị phi Một lúc bỏ hết. Mắt nếu không ngủ Các mộng tự trừ Tâm nếu không khác Vạn pháp nhất như Nhất như thể huyền Ngớ ngẫn quyên duyên Vạn pháp đồng quán Quy phục tự nhiên Mất đi nguyên do Không thể lường được Dứt động không động Động dứt không dứt Hai đã không dứt Một sao có hai Rốt cuộc cùng cực Chớ chấp quy tắc Hợp tâm bình đẳng Chỗ làm đều dứt Hồ nghi đều tịnh Chánh tín điều trực Tất cả không giữ Không thể nhớ hết Không minh tự nhiên Không nhọc tâm lực Chỗ suy lường sai (3 7 7) Thức tình khó lường Chân như pháp giới Không người không ta Phải gấp tương ưng Chỉ nói không hai Không hai đều đồng Đều bao dung cả Mười phương trí giả Đều nhập tông này Tâm không vội mời Không tại mà tại Mười phương trước mắt Cực nhỏ đồng lớn Quên hẳn cảnh giới Cực đại đồng nhỏ Không bày kiến biên Có tức là không Không tức là có Nếu không như vậy Ắt không cần giữ Một là tất cả Chỉ hay như vậy Không kể nghó gì Tín tâm không hai Không hai tín tâm Lời nói đạo đoạn Trái xưa hợp nay. Tín tâm minh đến đây là hết.  LINH SƠN PHÁP BẢO ĐẠI TẠNG KINH TẬP 176