PHẬT NÓI
KINH MA NHIỄU LOẠN
Hán
dịch:
Thất dịch nhân danh Phụ Hậu Hán Lục
Việt dịch:
Thích Chánh Lạc
--- o0o ---
Nghe
như vậy:
Một thời Bà già bà ở
trong vườn Lộc dã, rừng Mục ma tỷ lượng bạt kỳ thi.
Bấy giờ tôn giả đại
Mục kiền liên đang coi việc dựng thiền thất cho đức Phật. Khi ấy ở nơi
khoảng đất trống, tôn giả đại Mục kiền liên đang đi thong thả bảo người
làm việc. Bấy giờ ma Ba tuần hóa hình nhỏ xíu chui vào trong bụng của tôn
giả đại Mục kiền liên. Lúc đó tôn giả đại Mục kiền liên suy nghĩ như vầy:
“ Tại vì sao ta cảm thấy nặng bụng? Hình như ta ăn phải hạt đậu. Ta hãy
nhập tam muội Chánh thọ như kỳ tượng, bằng vào định ý ta nhìn vào bụng
xem”. Khi ấy tôn giả đại Mục kiền liên không đi bách bộ, đi đến cuối đường
kinh hành, trải ni sư đàn ngồi kiết già. Lúc đó tôn giả đại Mục kiền liên
nhập tam muội Chánh thọ như kỳ tượng. Bằng vào ý tam muội tự nhìn vào bụng
mình, tôn giả đại Mục kiền liên biết ma Ba tuần đang ở trong bụng mình.
Bấy giờ tôn giả đại Mục kiền liên bèn ra khỏi tam muội, bảo ma Ba tuần:
Này Ba tuần, ngươi
hãy đi ra. Này Ba tuần, ngươi hãy đi ra! chớ có xúc nhiễu đức Như lai và
đệ tử đức Như lai. Ðừng để mãi mãi phải gánh lấy vô lượng khổ, vô nghĩa,
không ích lợi!
Khi ấy ma Ba tuần
liền nghĩ như vầy:
–Sa môn này không
biết, không thấy mà lại nói: “Này ma Ba tuần ngươi hãy đi ra. Này ma Ba
tuần, ngươi hãy đi ra, chớ có xúc nhiễu đức Như lai và đệ tử đức Như lai.
Ðừng để mãi mãi phải gánh lấy vô lượng khổ, vô ích, không ý nghĩa”. Cho dù
Thế tôn của ông ta có đại oai lực, có khả năng như vậy còn không thể thấy
ta, biết ta được. Huống nữa là đệ tử mà có thể biết, có thể thấy được sao!
Ðiều này không thể có.
Tôn giả đại Mục kiền
liên lại nói với ma Ba tuần:
–Này Ba tuần, ta
biết trong ý nghĩ của ngươi nữa. Ngươi nghĩ như vầy: “Sa môn này không
biết, không thấy mà lại nói rằng: này Ba tuần, hãy đi ra. Này Ba tuần, hãy
đi ra. Ðừng có xúc nhiễu đức Như lai và đệ tử đức Như lai. Ðừng để mãi mãi
gánh lấy sự khổ vô lượng, không lợi ích, không nghĩa lý. Ðức Thế tôn của
ông ta có oai lực như vậy, có khả năng như vậy mà còn không biết ta, thấy
ta nữa là, huống chi đệ tử của ông ta mà có thể biết, có thể thấy ta được.
Ðiều này không thể có”.
Bấy giờ ma Ba tuần
lại suy nghĩ như vầy: “Sa môn này đã biết, đã thấy ta nên mới nói rằng:
Này Ba tuần hãy đi ra. Này Ba tuần, hãy đi ra. Ðừng có xúc nhiễu Như lai
và đệ tử đức Như lai. Ðừng để phải mãi mãi gánh lấy vô lượng khổ, không có
nghĩa lý, ích lợi”. Khi ấy ma Ba tuần liền nhảy ra khỏi miệng tôn giả đại
Mục kiền liên và đứng trước mặt tôn giả, rồi ma Ba tuần kia đứng qua một
bên. Tôn giả đại Mục kiền liên bảo ma Ba tuần:
–Này Ba tuần, vào
thuở quá khứ có đức Như lai tên là Câu lâu tôn, bậc vô sở trước, Ðẳng
chánh giác. Lúc đó ta cũng là loại ma xúc nhiễu. Ta có người em gái tên là
Ca la, ngươi chính là con trai của nó. Này Ba tuần, do đó mà biết ngươi là
cháu gọi ta bằng cậu. Ðức Câu lâu tôn Như lai bậc vô sở trước Ðẳng chánh
giác, này ma Ba tuần, ngài có hai người đệ tử tên là Tỳ lâu ( Lâm Thanh)
và Tát nhã, là bậc tối thượng, tối hiền hơn các đệ tử khác. Vì sao vậy?
Này Ba tuần, vì sao tôn giả Tỳ lâu, tự là Tỳ lâu Tát nhã? Này Ba tuần, tôn
giả Tỳ lâu này lúc sống trên cõi Phạm thiên có thể tiếng thơm của tôn giả
( hương thinh ) vang dội cả ngàn thế giới, không có đệ tử nào có tiếng nói
vang dội bằng tôn giả, không ai giống tôn giả. Tôn giả hay thuyết pháp.
Này Ba tuần, vì lý do đó nên tôn giả Tỳ lâu được gọi là Tỳ lâu Tát nhã.
Này Ba tuần, vì phương tiện gì mà tôn giả Tát nhã ( tưởng ) có tên là Tát
nhã? Này Ba tuần, sở dĩ tôn giả có tên là Tát nhã là vì tôn giả nương nơi
thành ấp mà an trụ. Lúc sáng sớm tôn giả đắp y mang bát vào thôn ấp để
khất thực, tự thủ hộ thân, các căn đầy đủ, ý niệm thường định. Sau khi vào
thôn ấp khất thực xong, và khi ăn vào lúc giữa trưa rồi tôn giả thu cất y
bát, rửa chân, vắt ni sư đàn lên vai bên mặt, hoặc đến chỗ vắng, hoặc đến
dưới gốc cây hoặc đến chỗ trống, trải ni sư đàn ngồi kiết già, liền nhập
tưởng tri diệt định. Lúc ấy có những người hoặc chăn dê, chăn trâu hay đi
mót củi, hoặc đi qua đường, thấy ngài nhanh chóng nhập tưởng tri diệt
Chánh thọ, họ bèn nghĩ: “ Sa môn này ngồi mà chết trong chỗ vắng này,
chúng ta hãy dùng cỏ khô, cây, phân bò, trải cây cỏ lên, chất chung quanh
thân, đốt lửa để thiêu”.
Các người chăn dê,
chăn trâu, người lượm củi, kẻ qua đường hè nhau lấy cây cỏ khô, hoặc cỏ
khô mục nát chất lên thân ngài, nổi lửa mà đốt rồi bỏ đi. Tôn giả Tát-nhã,
sau khi đêm đã qua, ra khỏi tam muội, nhẹ nhàng nhanh chóng đập phủi y
phục, du hành trở về thôn ấp. Vào lúc sáng sớm, tôn giả mang y phục, cầm y
bát đi vào thôn ấp để khất thực, tự hộ trì thân, giữ gìn các căn, ý niệm
thường định. Những người lùa trâu, dê, người gánh củi, người đi đường,
thấy ngài bèn nghĩ: “Sa môn này đã ngồi chết trong chỗ vắng vẻ kia, chúng
ta đã dùng cây cỏ khô, phân trâu, hoặc trải cây cỏ mục nát chất phủ lên
thân tôn giả ấy, nổi lửa đốt rồi bỏ đi. Nhưng nay sao tôn giả này lại sống
trở lại?”.
Này Ba tuần, vì lý
do đó cho nên gọi tôn giả là Tát nhã ( hoàn sanh –sống trở lại ).
Bấy giờ Ðộ số Kỳ đề
tuần ( ác ma ) nghĩ rằng: “Sa môn trọc đầu đen thui này, học thiền, cùng
tương ưng với thiền, thường thực hành thiền, giống như con lừa suốt ngày
mang nặng, bị cột lại trong tàu, không được ăn lúa mạch, nó thiền rồi
thiền, cùng tương ưng với thiền, thường thực hành thiền. Cũng vậy, Sa môn
trọc đầu đen thui này hoặc câu hội cùng thiền, cùng tương ưng với thiền,
hành thiền, giống như con mèo ngồi rình trước hang chuột, vì muốn bắt
chuột trong hang cho nên nó thiền rồi thiền, cùng tương ưng với thiền,
thực hành thiền. Cũng vậy, Sa môn trọc đầu này, đen thui, thường câu hội
với thiền, tương ưng với thiền, thường hành thiền. Cũng như con chồn hươu
ở trên tường trống, vì muốn bắt chuột cho nên nó thiền rồi thiền, tương
ưng với thiền, thường hành thiền. Cũng vậy, Sa môn trọc đầu này đen thui,
thường câu hội với thiền, tương ưng với thiền, thường hành thiền. Giống
như con cò ở bên bờ nước, vì muốn bắt cá cho nên nó thiền rồi thiền. Cũng
vậy, Sa môn trọc đầu này đen thui, tương ưng với thiền, thiền rồi thiền.
Vậy sao gọi là
thiền? Vì sao lại hành thiền? Ðó là thiền gì? Họ loạn trí, hoặc mất trí
nhớ, hoặc bất định. Ta không thấy họ từ đâu đến, cũng không thấy đi về
đâu, chẳng biết họ sống ở đâu, cũng chẳng biết họ chết như thế nào, cũng
không thấy họ sanh ra sao. Ta hãy bảo các bà la môn, cư sĩ: “ Các ngươi
chửi mắng, đánh đập, nói xấu, sân hận với Sa môn tinh tấn kia như vậy. Nếu
khi bị đánh chửi nhiều hay ít, sân hận nói xấu, biết đâu kẻ ấy tâm sẽ đổi
khác, thì ác ma tìm được cơ hội, tìm được tiện lợi, hay được nhân duyên để
dễ lợi dụng”.
Này ma Ba tuần, ác
ma hướng về Bà la môn, cư sĩ xúi giục họ hãy chửi rủa, nói xấu, sân hận vị
Sa môn tinh tấn ấy, hãy dùng cây đập, dùng đá ném, dùng gậy phan, hoặc đập
tét đầu, hoặc xé rách y, đập bể bát vị Sa môn tinh tấn ấy. Bấy giờ bà la
môn, cư sĩ ấy mạng chung, do nhân duyên này khi thân hoại mạng chung sanh
trong địa ngục ác thú. Sanh nơi đó rồi những người ấy nghĩ rằng: “ Nay ta
phải thọ khổ này, lại còn phải thọ cực khổ hơn nữa. Vì chúng ta đối với Sa
môn tinh tấn kia đã khởi lòng tà”.
Bấy giờ, Ba tuần, đệ
tử của đức Câu lâu tôn Như lai, bậc vô sở trước, Ðẳng chánh giác, đầu bị
tét, bát bị bể, y bị rách, đi đến chỗ đức Câu lâu tôn Như lai bậc vô sở
trước Ðẳng chánh giác. Khi ấy đức Câu lâu tôn Như lai bậc vô sở trước,
Ðẳng chánh giác có vô lượng trăm ngàn đồ chúng đoanh vây để nghe ngài
thuyết pháp. Ðức Câu lâu tôn Như lai, bậc vô sở trước Ðẳng chánh giác từ
xa trông thấy đệ tử mang đầu bị thương tích, y rách toạc, bình bát bể , từ
xa đi đến. Ngài thấy rồi bảo các Tỳ kheo:
Này các Tỳ kheo, hãy
nhìn Tỳ kheo này, đã bị ác tệ ma xúi giục các Bà la môn, cư sĩ: “ Các
ngươi hãy đến chửi rủa, đánh đập, hãy sân giận nhiều hay ít, đánh đập Sa
môn tinh tấn kia. Biết đâu y nổi ác tâm, hoặc có hành động gì khác để ác
ma có phương tiện, tìm cầu nhân duyên, khi có nhân duyên rồi sẽ dễ dàng
lợi dụng”.
Này các Tỳ kheo, hãy
để tâm tương ưng với Từ, biến mãn một phương, an trụ Chánh thọ. Cũng như
vậy, hai, ba, bốn phương, trên và dưới tất cả các phương, tâm tương ứng
với Từ, không oán, không hại, không nhuế, thật rộng thật lớn, vô lượng cực
phân biệt, biến mãn các phương xong, an trụ Chánh thọ. Cũng vậy, tâm cùng
tương ưng với bi, hỷ, hộ, biến mãn các phương, an trụ Chánh thọ. Hãy làm
cho tệ ma không tìm ra cơ hội, không có nhân duyên, không được thuận lợi,
không có nhân duyên nào cả.
Bấy giờ, này Ba
tuần, đức Câu lâu tôn Như lai bậc vô sở trước Ðẳng chánh giác dạy các đệ
tử như vậy. Họ bèn để tâm tương ưng với Từ, biến mãn một phương rồi an trụ
Chánh thọ. Cũng vậy, hai, ba, bốn, trên và dưới, tất cả các phương, tâm
cùng Từ tương ưng, không oán, không hại, không nhuế, rất rộng, rất lớn, vô
lượng cực phân biệt, biến mãn các phương xong, an trụ Chánh thọ. Cũng vậy,
tâm cùng bi, hỷ, hộ tương ưng, biến mãn tất cả các phương xong, an trụ
Chánh thọ. Do đó, ác ma kia tìm phương tiện, kiếm nhân duyên nhưng không
thấy phương tiện, nhân duyên nào cả.
Này Ba tuần, lúc ấy
ác ma liền nghĩ: “ Ta dùng phương tiện này mà không thấy có cơ hội nào đối
với Sa môn ấy, không thấy có nhân duyên nào đối với Sa môn ấy. Vậy ta nên
xúi các bà la môn, cư sĩ: Các ngươi hãy nên đến chỗ Sa môn tinh tấn kia,
hãy cung kính, tôn thờ, lễ bái, cúng dường. Do sự cúng dường, thừa sự, lễ
bái mà người ấy có sự thay đổi trong tâm nhiều ít thì tệ ma sẽ tìm cơ hội,
kiếm nhân duyên, ta sẽ lợi dụng”. Tệ ma kia xúi giục các cư sĩ, bà la môn
đến cúng dường, thừa sự, lễ bái vị Sa môn tinh tấn kia. Tệ ma bảo các bà
la môn, cư sĩ trải áo dưới đất mà nói: “Sa môn tinh tấn, xin đạp lên mà
đi! Sa môn tinh tấn đã làm những việc khó làm, khiến cho chúng tôi mãi mãi
được nghĩa lý, lợi ích”. Hoặc bảo bà la môn, cư sĩ tự trải tóc lên mặt
đất, nói rằng: “ Sa môn tinh tấn, xin đạp lên tóc mà đi! Sa môn tinh tấn,
xin đi trên tóc tôi! Sa môn tinh tấn đã làm những việc khó làm, khiến cho
chúng tôi mãi mãi được nghĩa lý, lợi ích”. Hoặc bảo bà la môn, cư sĩ tay
bưng đầy các món ẩm thực, nói rằng: “ Cúi mong chư hiền, hãy nhận lấy các
món ăn này, tùy ý mang đi đâu thọ dụng cũng được để cho chúng tôi mãi mãi
được ý nghĩa lợi ích”. Hoặc khiến các bà la môn, cư sĩ tín nhạo vị Sa môn
tinh tấn kia, tự nắm tay dìu đỡ vào nhà, đem các vật muốn cúng dường ra và
nói: “ Cúi mong chư hiền hãy nhận lấy vật cúng dường này, tùy ý mang đi
đâu sử dụng cũng được, để cho chúng tôi mãi mãi được nghĩa lý lợi ích”.
Bấy giờ các bà la môn, cư sĩ kia mạng chung, nhân đó duyên đó, khi thân
hoại mạng chung được sanh đến thiện xứ, lên trời. Khi sanh lên đó rồi, họ
liền suy nghĩ: “ Chúng ta được cái vui này không đâu bằng, là vì chúng ta
đã làm việc lành với Sa môn tinh tấn kia”.
Bấy giờ, này Ba
tuần, đệ tử của đức Câu lâu tôn Như lai, bậc vô sở trước Ðẳng chánh giác,
sau khi được cúng dường cung kính, thừa sự lễ bái rồi, liền đi đến chỗ đức
Câu lâu tôn Như lai, bậc vô sở trước Ðẳng chánh giác. Lúc đó đức Câu lâu
tôn Như lai, bậc vô sở trước Ðẳng chánh giác đang thuyết pháp cho vô lượng
trăm ngàn đồ chúng đoanh vây ở phía trước. Ðức Câu lâu tôn Như lai, bậc vô
sở trước Ðẳng chánh giác từ xa trông thấy các đệ tử ngài được cúng dường
cung kính, thừa sự, lễ bái, từ xa đi đến. Thấy xong ngài bảo các Tỳ kheo:
–Các Tỳ kheo có thấy
chăng? Tệ ma Ba tuần đã xúi giục các bà la môn, cư sĩ “Các ngươi hãy cúng
dường cung kính, thừa sự lễ bái, hầu hạ Sa môn tinh tấn kia. Biết đâu do
sự cung kính, thừa sự, lễ bái, cúng dường này mà tâm vị ấy có thay đổi ít
nhiều chăng, để ta tìm cơ hội, tìm nhân duyên; khi đã có cơ hội, nhân
duyên thì ta dễ bề lợi dụng”. Này các Tỳ kheo, hãy quán các hành là vô
thường, hãy thấy nó là tận diệt, thấy nó là viễn ly, thấy nó là hủy diệt,
thấy nó là đình chỉ, thấy nó là chỗ đình chỉ, để khiến cho tệ ma Ba tuần
tìm cầu phương tiện, tìm cầu nhân duyên thì không thể có phương tiện,
không có nhân duyên để lợi dụng.
Này Ba tuần, đức Câu
lâu tôn Như lai, bậc vô sở trước Ðẳng chánh giác vì các đệ tử dạy như vầy:
“ Ðối với tất cả các hành hãy quán vô thường, quán tận, quán ly, quán
diệt, quán chỉ trụ xứ thì tệ ma Ba tuần dù có cầu phương tiện, tìm nhân
duyên cũng không có phương tiện, nhân duyên để phá hoại được”.
Bấy giờ tệ ma Ba
tuần liền nghĩ như vầy: “Ta đã dùng phương tiện này mà vẫn không thể lợi
dụng được Tỳ kheo tinh tấn ấy, không thể tìm thấy nhân duyên nơi y. Ta nên
hóa hình làm một thiếu nhi đứng bên đường, tay cầm gậy lớn đánh vỡ đầu tôn
giả Tỳ lâu ( Tôn giả Âm ) khiến máu chảy cả mặt”. Khi ấy đức Câu lâu tôn
Như lai, bậc vô sở trước Ðẳng chánh giác, an trụ nơi thôn ấp. Khi trời
hừng sáng ngài đắp y mang bát, muốn vào thành ấp để khất thực với tôn giả
Tỳ lâu, đi theo sau là các Tỳ kheo. Khi ấy tệ ma hóa hình làm một thiếu
nhi đứng ở bên đường, tay cầm gậy lớn đánh vỡ đầu tôn giả Tỳ lâu, khiến
máu chảy ướt cả mặt. Khi ấy tôn giả Tỳ lâu sau khi bị bể đầu chảy máu vẫn
đi theo sau đức Câu lâu Như lai, bậc vô sở trước Ðẳng chánh giác. Bấy giờ
đức Câu Lâu Như lai, bậc vô sở trước Ðẳng chánh giác, sau khi đến thôn,
bằng sức mạnh cùng cực của bản thân, ngài xoay nhìn theo phía hữu, không
sợ, không hãi, không kinh, không khiếp, nhìn khắp các phương. Ðức Câu lâu
tôn Như lai bậc vô sở trước Ðẳng chánh giác thấy tôn giả Tỳ lâu đầu bị vỡ,
máu chảy lênh láng, từ từ đi theo sau. Thấy xong, ngài nói:
–Này tệ ma, ngươi
làm điều hung bạo, ngươi không biết vừa đủ.
Lại nữa, này Ba
tuần, đức Câu lâu tôn Như lai bậc vô sở trước Ðẳng chánh giác nói chưa hết
câu, thì ngay tại chỗ đó, thân hình tệ ma bị đọa đại địa ngục. Này Ba
tuần, trong đại địa ngục này có bốn sự việc: vô lạc, lục cánh, thân thọ sự
thống khổ, dùng móc câu làm tội nhân há miệng rồi đổ nước đồng sôi vào làm
tiêu gan ruột. Trong địa ngục có ngục tốt đi đến chỗ tệ ma nói rằng:
–Ngươi ở trong địa
ngục Tiêu-giải (đinh sắt) này nên biết phải mãn một trăm năm như chúng đã
ở.
Khi ấy ma Ba tuần
nghe xong, trong lòng hết sức rúng động, lông trong người dựng đứng.
Tôn giả đại Mục kiền
liên liền nói bài kệ:
Ðịa ngục kia thế nào
Hại Phật, bà la môn
Ðịa ngục tên A-tỳ
Hại Phật, bà la môn
Ðinh sắt cả trăm cái
Tại địa ngục A-tỳ
Nếu như ai không
biết
Ác ma ở trong đó?
Nhiễu hại cả Tỳ kheo
Ác ma ở trong đó?
Nhiễu hại Tỳ kheo
tăng
Ác ma ở trong đó.
Tỳ kheo đệ tử Phật
Phải thọ khổ như vậy
Nếu ở trong
Viên-quán
Ăn lúa gạo tự nhiên
Núi Tu-Di cực lớn
Ai có thể phân biệt
Suối chảy trên núi
kia
Thân hình như sắc
vàng
Trổi các thứ kỹ nhạc
Nơi đó gồm cả hai
Nếu Ðế thích đi
trước
Thấy Ðế thích đi đến
Nếu thấy Tỳ kheo đến
Nếu bước lên cung
điện
Nên biết có ma này
Theo lời Tỳ kheo dạy
Câu dực, ta biết
ngươi
Nghe lời nói trí tuệ
Tỳ kheo nhiều tu tập
Nếu lên cung điện
này
Cung điện tên là gì?
Này Ðế thích, ta nói
Như vậy ngàn thế
giới
Không cung điện nào
hơn
(Thích) Ngài
du hành tự tại
Hóa một thành ra
trăm
Ðế thích được tự tại
Ngón chân mới rung
động
Ðế thích tự tại chơi
Thần túc hay chuyển
động
Khó động, khó lung
lay
Là chỗ Thánh nhân ở
Trải gấm bông êm dịu
Nay Thiên vương tối
thắng
Nhiều tiết điệu lạ
lùng
Hướng đến Tu-đà-hoàn
Và hàng trăm
Na-thuật
Bậc huệ nhãn thuyết
pháp
Hoan hỷ mà phụng
hành
Gọi đó là tiên nhơn
Hay hỏi các phạm
thiên
Sở kiến cũng như
trước
Phải thọ báo nghiệp
đen
Chúng sanh ở đất này
Sẽ sống Bắc-câu-lao
(Bắc Châu)
Thân cận sự giải
thoát
Thân thực hành trì
niệm
Thường trụ nơi kiếp
này
Hào quang chiếu nơi
nơi
Chỗ Ðế thích vui
chơi
Ở trước được cung
kính
Lên điện cao quý này
Ai nấy tự vui chơi
Nhìn lui vẻ thẹn
thùng
Có thể hỏi Tỳ kheo
Hết ái được giải
thoát
Nghe nói đúng như
vậy
Hết ái, được giải
thoát
Ðế thích rất vui
mừng
Xin hãy nói điều này
Ðế thích liền thưa
hỏi
Mà Ðế thích ở đó?
Nó tên: Thọ báo xứ
Có ngàn thế giới này
Như thọ báo xứ này
Nơi đó rất trong
sáng
Ở trên báo đường này
Lên trên cung điện
này
Mắt trời liền trông
thấy
Giảng đường
Lộc-tử-mẫu
Nền sâu đắp kiên cố
Có đất bằng lưu ly
Trơn nhuần, thật nhu
nhuyến
Lời lẽ cũng nhu
nhuyến
Hay khéo trổi kỹ
nhạc
Chư thiên đến tụ hội
Biết mấy vô lượng
ngàn
Ðế tam thập tam
thiên
Nghe ngài thuyết
pháp xong
Ta có biết
pháp này
Tức lên đến Phạm
thiên
Phạm có cái thấy này
Thường thấy có
thường trú
Ta nói với Phạm
thiên
Không thấy, không
như trước
Ta thấy báo tương
ưng
Ta nay do đâu nói
Có thể biết đời này
Nếu có ai huân tập
Lửa không nghĩ thế
này
Cũng vậy, này Ba
tuần
Mãi làm điều bất
thiện
Ma chớ trách đức
Phật
Do đây Tỳ kheo nói
Con quỉ sầu ảo não
Rất lo sợ hãi hùng
Tiên nhân theo ta
thấy
Ta thường hữu,
thường trụ
Thân Phạm thiên quá
khứ
Ngã thường hằng
không đổi
Bậc Ðẳng giác đã dạy
Ðã sanh phải thọ báo
Ta đốt kẻ ngu dại
Vì kẻ ấy sờ lửa
Nếu gần đức Như lai
Tất thọ báo lâu dài
Chớ nhiễu hại Tỳ
kheo
Ma ở vườn Tỷ lương
(Bố
Lâm)
Bị Mục liên quở la
Nó bỗng nhiên biến
mất.
PHẬT NÓI KINH
MA NHIỄU LOẠN
--- o0o ---
Trình bày: Nhị Tường
Cập nhật:
5-2003